Thắc mắc biết hỏi ai (phần 44)
Loạn luân
"Vừa qua, tại xóm tôi, dư luận bàn tán rất nhiều về hành động loạn luân của một ông dượng ghẻ với con gái riêng của vợ mình… Thế nào là loạn luân và tại sao người ta lại hành động như vậy?".
(T.V.B., Vĩnh Long)
Cứ hỏi bất cứ ai loạn luân là gì, chắc sẽ có người trả lời: Loạn luân là quan hệ tình dục giữa những kẻ cùng huyết thống, ở những mức độ khác nhau: cha - con, mẹ - con, anh - em, chú - cháu, dì - cháu…
Nếu không kể đến những quan niệm về luân lý, văn hóa, xã hội của mọi thời đại, thì lý do thường được đưa ra để lên án, bài bác là về mặt sinh học. Do cộng hưởng di truyền, những dị tật bẩm sinh sẽ xảy ra nhiều hơn và nghiêm trọng hơn cho đứa con, nếu có. Đó là loạn luân “kiểu cổ điển”.
Còn một loại loạn luân “kiểu khác” ít được đề cập, đó là quan hệ tình dục giữa những người chỉ có mối liên hệ do hôn nhân của quyến thuộc, như một người đàn ông với vợ khác của cha, hoặc với con riêng của vợ, chị, em, hay mẹ vợ… Hầu hết mọi xã hội, mọi nền văn minh đều không chấp nhận hình thức quan hệ này. Nhưng về mặt sinh học thì không hề có sự ràng buộc huyết thống, vì họ “có họ hàng bà con gì với nhau đâu?”. Riêng một vài nước, như Pháp chẳng hạn, cho phép cưới em hoặc chị vợ với điều kiện vợ chết hoặc đã li dị.
Nói chung, từ ngày bắt đầu phát triển thành cộng đồng xã hội, nhân loại luôn luôn chọn lựa đối tượng quan hệ tình dục. Điều này xảy ra ngay cả trong trường hợp mại dâm, và ở cả hai phía, nếu có điều kiện chọn lựa. Việc chọn lựa tất nhiên phải nhằm mục đích nâng cao giá trị, hoặc chí ít ra cũng gia tăng “chất lượng” của quan hệ nói trên. Do đi ngược lại với “trào lưu” (cụ thể là hạ thấp chứ không nâng cao “chuyện đó”), hành vi loạn luân luôn luôn và mãi mãi vẫn chỉ xảy ra ở một số rất ít người (giống như đồng tính ái). Cho dù hiện nay y học không coi là bệnh đi nữa, thì cũng chỉ có 1% dân số (theo thống kê mới đây của Mỹ) đang ở trong trạng thái này.
Đối với con người, sinh hoạt tình dục là hành động cao cấp nhất, tương ứng với mức độ phát triển của não bộ, nơi quyết định tất cả mọi chuyện, trong khi “cơ quan phụ trách” chỉ là cấp thừa hành. Vì vậy, việc này luôn luôn là hành động có suy nghĩ, chọn lựa, tính toán, và cả… kiềm chế. Khác với động vật (kể cả động vật cao cấp như chó, khỉ…) giao cấu theo bản năng, cơ quan tình dục thật sự của con người chính là bộ óc. Bằng chứng là người đàn ông nào cũng từng biết đến những giấc mơ kỳ thú “đi đến tận cùng” với một người đẹp nào đó, mà mọi việc đều hoàn toàn diễn ra trong đầu; và dấu vết còn lại chỉ là vệt ướt trong quần lót vào lúc thức dậy, chứ chẳng cần thiết phải đụng chạm đến cơ quan sinh dục.
Loạn luân “kiểu khác”, như câu hỏi trên đây, thường xảy ra khi sẵn điều kiện thuận lợi: ở chung nhà, nhiều cơ hội tiếp xúc, dễ làm áp lực hay dễ dụ dỗ… Tóm lại là ít khi phải bỏ nhiều công sức để thực hiện. Điều này đi ngược với bản chất của con người là thích chinh phục và luôn cố gắng chọn lựa do muốn nâng cao giá trị, như đã nói ở trên.
Về mặt sinh học, tình dục đơn thuần, loạn luân (cho dù “cổ điển” hay “kiểu khác”, cho dù biện minh cách nào đi nữa) vẫn gần với súc vật hơn. Chúng ta có thể nghĩ nó chủ yếu chỉ xảy ra ở những người có trình độ văn hóa thấp. Trong thực tế, tình huống này đôi khi có thể gặp ở nhiều trí thức khoa bảng, nhất là trường hợp “hoa thơm đánh cả cụm” 2-3 chị em. Gần đây nhất, là trường hợp tài tử điện ảnh Mỹ Woody Allen, đã công khai chung sống với cô Soon Yi, con gái nuôi của vợ, tạo nên nhiều phản đối trong dư luận.
Đa số các nhà nghiên cứu đều đồng tình của Robert Chartham khi tác giả cho rằng tình dục vốn là “khía cạnh súc vật” trong người chúng ta. Chính tình yêu, một hình thức tư duy vào hàng cao cấp nhất, mới đưa tình dục vượt lên trên bản năng tự nhiên của động vật có vú. Bằng loạn luân, con nhiều lại trở về với bản năng súc vật, như vào thời kỳ vừa xuất hiện trên hành tinh.
Trái với điều thường nghĩ, người loạn luân không hề (hoặc rất ít khi) “mạnh” về mặt tình dục. Trái lại, tuyệt đại đa số các trường hợp lại còn rất yếu là đằng khác. Ngoài ra, họ thường khá “nhát gái”, sợ đàn bà, và hầu như không dám dính líu với phụ nữ nào khác ngoài vợ. Loạn luân là giải pháp dễ dàng. Trong sự dễ dàng như vậy, nhất là nếu được rượu hỗ trợ, loạn luân rất hay xảy ra khi có điều kiện, “sẵn trong tầm tay” khỏi cần tìm kiếm đâu xa. Để ngăn chặn, trước hết, người liên hệ trực tiếp (vợ, mẹ, chị…) và chính nạn nhân phải ý thức được nguy cơ loạn luân, cố tránh mọi tình huống “tạo điều kiện”, càng cảnh giác cao càng tốt.
Điều đáng tiếc là do nhiều nguyên nhân khác nhau, nhất là nguyên nhân kinh tế, người thân và đôi khi chính nạn nhân đôi khi không tích cực chống trả lại hành động này. Hoặc nếu nó xảy ra thì cố ý che giấu.
Rốt cuộc, chỉ còn cách xử thật nặng mới hy vọng răn đe hiệu quả, mà ngay cả điều này cũng chưa được thực hiện tốt.