Hơi ấm tình yêu
- Không một đứa con nào ở bên lúc này sao?
- Có lẽ tụi nó cũng sắp tới rồi bác sĩ. Tụi nó không ở chung với vợ chồng tôi.
- Bà cụ cũng đã tám mươi rồi. Sống đến giờ phút này là thượng thọ rồi. Con nghĩ ông hay bà đều đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu lắm rồi chứ.
- Hức hức ... tôi biết chứ bác sĩ ... biết chứ ... tôi biết tôi và bả sẽ đi ... già rồi, còn luyến lưu vui vẻ gì nữa mà tiếc nuối mà khóc ... hức hức ... nhưng từ đây bên cạnh tôi không còn hơi ấm của bả nữa rồi.
Nói đến đó ông cụ gần như muốn ngã xuống. Mình vội chụp lấy cánh tay ông và đỡ ông lên giường. Đồng hồ trên tường bình thản gõ không giờ. Tiếng máy thở vẫn chạy đều đều cho một bệnh nhân bệnh rất nặng khác.
Nghe ông cụ nói TỪ ĐÂY BÊN CẠNH TÔI KHÔNG CÒN HƠI ẤM CỦA BẢ NỮA RỒI ... mà mình muốn bật khóc. Trong hành trình dài thăm thẳm của kiếp người này, đâu dễ tìm một người bạn đồng hành, đâu dễ tìm một người cùng mình ở trong căn nhà nhỏ nằm nghe nắng mưa ...
Đã rất nhiều đêm rồi mình đứng đây, nơi phòng cấp cứu này, chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc sinh ly tử biệt ... nhưng lòng vẫn cứ như vậy, là sao?
Biết nói gì đây để an ủi ông cụ? Sống với nhau ngần ấy năm trời, bao nhiêu là kỉ niệm, bao nhiêu là yêu thương. Bỗng một ngày một người đi - bỏ một người ở lại. Rồi những đêm vắng lạnh ... biết tìm đâu hơi ấm bây giờ? Biết tìm đâu một lời nói thân quen?
Có bao giờ mình chịu hiểu rằng ... cuộc sống này là vô thường? Có đó, rồi mất đó. Cớ gì mỗi giây phút mình sống, mình không hân thưởng, không toàn bộ với tình yêu để rồi khi khoảnh khắc ấy trôi qua mình lại hối tiếc?
Giọt nước mắt dù trong ngần, dù chân thật đến đâu cũng không mang được người thương trở về lại.
Tự dưng nhớ bài thơ của sư ông Thích Nhất Hạnh :
''Giận nhau trong tích môn
Nhắm mắt nhìn mai sau
Trong ba trăm năm nữa
Em đâu và tôi đâu ...?''
Ừ thì, chỉ khi trưởng thành rồi mới hiểu muôn sự là vô thường. Khi đó người ta sẽ nhận ra giận nhau, gây khổ đau cho nhau là điều khờ dại. Hãy biết trân trọng, nâng niu nhau.