NHÂN MỘT TRƯỜNG HỢP "TRẺ MÃI KHÔNG GIÀ"!
NGỌC NHI
Cuối tháng 4/1998, trong một buổi sinh hoạt của Hội đái tháo đường - nội
tiết TPHCM, chúng tôi được tiếp xúc với một trường hợp hiếm thấy: một bệnh
nhân "trẻ mãi không già". Anh Nguyễn Mười Điển, 42 tuổi và chị Nguyễn Thị
Cho, 31 tuổi xây tổ ấm năm 1978 ở xã Nhơn Ninh, Tân Thạnh, Long An. Sau hai
lần sinh bình thường, đến năm 1982 chị Cho sinh cháu Nguyễn Minh Tuấn. Khi
được một tháng tuổi, Tuấn bị viêm phổi rồi sau đó hay bị bệnh lặt vặt. Đến
năm 8 tuổi (cân nặng 14kg), thấy cháu hơi "đẹt", anh Điển mang cháu Tuấn đến
bệnh viện Nhi Đồng I khám bệnh, bác sĩ nói cháu phát triển bình thường và
ông nói đùa "Ngày xưa tôi cũng đẹt như nó vậy".
Cháu Tuấn vẫn đi học bình thường, đến lớp 6 phải nghỉ học do nhà anh Điển
ở vùng sâu cách trường 17 cây số, mùa mưa phải lội sình đi học, cháu Tuấn
nhỏ con đi không nổi (đi về 34 cây số). Từ năm 9 tuổi đến nay cháu Tuấn chỉ
nặng 17-18kg, cao 113cm. Thấy cháu không lớn được, anh Điển đem cháu đi khám
và điều trị nhiều nơi từ xã lên huyện, tỉnh, rồi thành phố, tốn kém rất
nhiều nhưng vẫn không kết quả. Các xét nghiệm đều bình thường, các sụn đầu
xương vẫn chưa cốt hóa (tuổi xương bằng trẻ 10-11 tuổi), cơ thể cân đối, bộ
phận sinh dục tương ứng cơ thể, trí tuệ như một bé 10-11 tuổi, mặt vẫn non
choẹt như một đứa trẻ. Suốt ngày cháu chơi với các bạn "đồng trang lứa"
10-11 tuổi trong xóm, vẫn vô tư. Cứ 2 tháng, anh Điển đem cháu lặn lội gần
140 cây số đường sông và bộ về TPHCM để khám và điều trị với một giáo sư về
nội tiết bằng các thuốc kích thích tăng trưởng, kết quả có vẻ khả quan, 6
tháng nay cháu cao thêm khoảng 3cm, cân nặng 19kg (xem hình). Tâm sự với
chúng tôi, anh Điển nói: "Mặc dù nhà làm nông ở vùng sâu rất nghèo nhưng tôi
cố tìm mọi cách chữa trị cho cháu, làm được bao nhiêu là đổ vào cho cháu. Từ
nhà phải đi tàu khoảng 40 cây số ra Cai Lậy rồi về thành phố, ở thành phố
khám bệnh xong, hai cha con phải vào Bệnh viện Chợ Rẫy nằm ghế đá ngủ, sáng
mới về". Trong buổi sinh hoạt khoa học của Hội đái tháo đường - nội tiết,
cháu Tuấn được "mời đến" để cho một giáo sư người Singapore xem nhưng cũng
qua loa, không có ý kiến điều trị cụ thể nào gây thất vọng cho anh Điển, bởi
anh phải lặn lội đường xa đến thành phố vào chiều hôm trước, được Giáo sư
Trạch (chủ tịch Hội đái tháo đường - nội tiết TPHCM) viết một tờ giấy gửi
Trung tâm đào tạo và Bồi dưỡng cán bộ Y tế TPHCM (nơi diễn ra buổi sinh hoạt
KHKT) xin cho cha con anh ngủ nhờ một đêm, sáng dự buổi sinh hoạt để được
khám nhưng bảo vệ không cho, hai cha con lại vào ngủ băng đá ở Bệnh viện Chợ
Rẫy.
Nguyện vọng của anh Điển là muốn được giúp đỡ điều trị cho cháu Tuấn, nếu
không thì không biết tương lai của cháu sẽ như thế nào? Chẳng lẽ để cháu
"trẻ" như thế mãi? Hiện việc chẩn đoán cũng gặp nhiều khó khăn, các bác sĩ
chuyên khoa chỉ dè dặt nói rằng cháu "chậm phát triển do thiếu hormon tăng
trưởng", bệnh cũng hay gặp nhưng điều trị rất hạn chế, nhất là ở Việt Nam
(do thuốc này ít sử dụng nên các công ty không nhập, cũng không thể xin viện
trợ được vì thuốc không có đăng ký ở Bộ Y tế). Về nguyên nhân của bệnh, cho
đến nay chỉ có giả thuyết mà thôi. Riêng anh Điển cho biết do làm nông
nghiệp nên anh thường xuyên tiếp xúc thuốc diệt cỏ, thuốc trừ sâu... Nhiều
lúc để mở nút cao su của chai thuốc, anh dùng răng cắn ra rồi phun nước bọt.
Trong những năm chống Mỹ, do sống trong vùng giải phóng nên từng tiếp xúc
với chất độc màu da cam do Mỹ rải. Nhưng tại sao chỉ có cháu Tuấn bị mà ba
đứa con còn lại của anh đều phát triển bình thường?
Qua bài viết này, chúng tôi hy vọng các thầy thuốc chuyên khoa và các tổ
chức hãy tạo điều kiện và giúp đỡ để cho cháu Tuấn được chữa trị. Theo chúng
tôi được biết ở Việt Nam không chỉ có cháu Tuấn mà còn nhiều cháu khác cũng
bị tương tự nhưng không có điều kiện được khám và bị lãng quên do điều kiện
sống của cha mẹ quá khó khăn. Một chút lãng mạn: ngày xưa Tần Thủy Hoàng đã
từng bỏ bao công sức, tiền của để tìm phương thuốc "trường sinh bất tử",
nhiều ông vua bà hoàng đã tìm cách để được trẻ mãi với thời gian, khi khoa
học phát triển người ta cũng không ngừng nghiên cứu tìm tòi nhằm làm chậm sự
lão hóa. Biết đâu được khi nghiên cứu, tìm hiểu trường hợp cháu Tuấn, các
nhà khoa học tìm ra một "Gen trẻ mãi" nào đó giúp cơ thể chậm lão hóa theo
thời gian.