Nghĩ trong můa Vu Lan
Sân trước 
một cành mai…
				
				BS Đỗ Hồng Ngọc
				
				          
				Có người hỏi vì sao tôi không phải là bác sĩ lão khoa mà lại dám 
				viết về…người già, nào Gió heo may đã về, nào 
				Già ơi chào bạn, nào Nghĩ từ trái tim…? Đúng 
				vậy, tôi chỉ là một bác sĩ nhi khoa, bác sĩ của trẻ con, nhưng 
				sở dĩ viết về người già là bởi vì  trước 
				sau gì mấy nhóc nhỏ mà tôi đã và đang khám chữa bệnh cũng sẽ trở 
				thành một người già, một ngày nào đó! Gần bốn mươi năm trước khi 
				tôi thực tập ở bệnh viện Từ Dũ, đã có dịp đỡ đẻ cho một số trẻ 
				sơ sinh, bây giờ nhớ lại, các nhóc đó  
				tuổi 
				cũng đã gần  “gió heo may” rồi còn gì! 
				Còn mấy nhóc tôi có dịp chữa trị ở Cấp cứu Bênh viện
				Nhi đồng Saigon 
				và tại phòng mạch hằng mấy chục năm qua thì bây giờ cũng đã thấy 
				lại mang con đến khám bệnh. Người nào tóc 
				cũng đã muối tiêu. Có người muối 
				nhiều hơn tiêu. Nhắc lại chuyện xưa 
				đôi lúc không khỏi bůi ngůi. Cho nên làm gì có chuyện 
				cách ngăn tuổi này tuổi nọ tuổi kia. 
				Cuộc sống như một dòng sông.Lão khoa, nhi 
				khoa…chẳng qua là một cách nói! Có người 
				chưa hai mươi mà đã già…khú đế, có người tám mươi còn phơi phới 
				tuổi xuân. Một bậc đàn anh của tôi, bác sĩ Từ Giấy, 
				nguyên viện trưởng Viện dinh dưỡng nay đã ngoài 80, thường
				nói :” Hãy chăm sóc các cụ từ trong 
				bụng mẹ”! Đúng vậy, đợi các cụ ngáp ngáp rồi mới “tận tình chăm 
				sóc” thì e rằng quá trễ, chẳng giúp ích  
				được gì cho cuộc sống của họ, chẳng giúp các cụ  
				thêm vui, thêm khoẻ, thêm hạnh phúc… Tổ chức Sức khoẻ Thế giới 
				(WHO) khi đưa ra những hướng dẫn cụ thể cho Năm 
				quốc tế người cao tuổi, 1999 vừa qua cũng đã khuyến cáo muốn 
				cho các cụ được khoẻ mạnh thì phải cho mẹ…các cụ được dinh dưỡng 
				tốt trong lúc mang thai, trong lúc cho các cụ… bú mớm; 
				phải chích ngừa đầy đủ các bệnh nguy hiểm ngay từ nhỏ để 
				các cụ không phải chịu cảnh tật nguyền bệnh hoạn sau này; phải 
				dạy dỗ các cụ từ tuổi thiếu niên như không nên uống rượu, hút 
				thuốc lá… để các cụ sau này khỏi bị ung thư phổi, viêm phổi tắt 
				nghẽn mãn tính,  xơ gan cổ trướng; giúp 
				các cụ có thói quen tập thể dục, chơi thể thao, ăn uống đúng 
				cách để sau này khỏi bị xơ vữa động mạch, cao huyết áp, tiểu 
				đường v.v...Rồi khi lớn lên thì 
				tránh các nguy cơ bệnh lây truyền qua đường tình 
				dục, tránh béo phì, loãng xương, thấp khớp…Và dĩ nhiên đảm bảo 
				cho các cụ có một thu nhập hợp lư để không bị lệ thuộc, để sống 
				có phẩm giá, tiếp tục hoạt động theo năng lực, đóng góp kinh 
				nghiệm của mình cho con cháu,  được sự 
				tôn trọng của xã hội, được thấy con thuận cháu hoà, gia đình 
				hạnh phúc. Dĩ nhiên là bản thân các cụ 
				phải hiểu rõ những chuyển biến tâm sinh lư của 
				mình qua từng lứa tuổi, nhờ đó mà thích nghi, mà điều chỉnh thái 
				độ và hành vi của mình sao cho phů hợp với hoàn cảnh mới, với 
				môi trường mới. Tóm lại, chăm sóc các cụ, nói cách nào đó, thực 
				chất là công tác của … Nhi khoa. Hoặc 
				cũng có thể nói nhi khoa chính là lão 
				khoa, và lão khoa cũng chính là nhi khoa đó vậy! Lão Tử đã chẳng 
				bảo người “đạt đạo” là người có  được 
				cái “xích tử chi tâm”, tức là có cái tâm của một đứa bé còn đỏ 
				hỏn, 
				một cái tâm hồn nhiên, trong sáng của trẻ thơ đó sao? 
				Ngành lão khoa ngày càng phát triển vì tuổi thọ con người ngày 
				càng được nâng cao, không chỉ ở các nước giàu có mà ngay ở cả 
				các nước nghčo cũng vậy là nhờ những tiến bộ của khoa học, của y 
				học, của kiến thức vệ sinh phòng bệnh, chăm sóc sức khoẻ cũng 
				như hiệu quả của sự cải thiện môi trường sống, của chế độ dinh 
				dưỡng hợp lư…Thế nhưng, khi nói đến lão khoa, hình như người ta 
				quá nặng về bệnh hoạn, tàn tật hơn là đến sự sảng khoái toàn 
				diện về thể chất, tâm thần và xã hội  
				phů hợp với tình trạng tuổi tác, giới tính của mỗi con người, Đó 
				mới chính là mục tiêu  mà Tổ chức Sức 
				khoẻ Thế giới đề ra khi nói đến sức khoẻ, đến chất lượng cuộc 
				sống. Các thầy thuốc lão khoa  
				cũng 
				thường lại là những người còn  trẻ, họ 
				tuy có chuyên môn sâu trong chữa trị bệnh tật cho người cao tuổi 
				nhưng họ  chưa từng được trải nghiệm 
				tuổi già, chưa được thưởng thức…cái già, chưa được hưởng thụ 
				…cảnh già! Khi tôi viết cuốn “Gió heo may đã về” thì đó là lúc 
				tôi đang thực sự nghe gió heo may, tôi đang sống với nó, sửng 
				sốt và sảng khoái vì nó, âu lo và hồi hộp vì nó. Tôi  
				hiểu được nỗi khắc khoải “tôi ơi đừng tuyệt vọng”, 
				nỗi bâng khuâng “tôi đang lắng nghe, tôi đang lắng nghe 
				im lặng của tôi…” của Trịnh Công Sơn, và những bạn bč trang 
				lứa. Nhưng phải đợi đến tuổi 60, 
				tôi mới dám viết  “Già 
				ơi…chào bạn” - “Bonjour Vieillesse!”- như 
				một tiếng reo vui, chào mừng nó, cái sự gìa đó! 
				Đâu dễ mà già phải không? “Ai bảo già 
				là khổ? Không, già sướng lắm chứ…!”. 
				Nhà thơ Hoài Khanh viết cho tôi: Đọc xong Già ơi chào 
				bạn, tôi muốn già…cho đã!”. Rồi 
				khi già thêm chút nữa tôi mới viết “Nghĩ từ trái tim”, 
				mới biết trái tim có những nghĩ suy riêng mà 
				khối óc không sao hiểu nổi… Tôi viết từ những kinh nghiệm 
				cá nhân, những chiêm nghiệm của riêng mình, viết cho chính mình, 
				và sau đó mới dám nghĩ tới sẻ chia cůng bč bạn, những người 
				“đồng bệnh tương lân”, bệnh thân và cả bệnh tâm. 
				Rồi không hiểu sao các bạn trẻ cũng 
				tìm đọc. Có người mua tặng cha mẹ, 
				thầy cô.  Một em học sinh nói cha 
				mẹ em không hiểu sao bây giờ thường cắn đắn nhau, không như ngày 
				xưa nữa, may quá…em tìm thấy 
				cuốn “Gió heo may đã về”, mang về tặng cha mẹ, nhờ 
				đó mà họ đã làm lành được với nhau. Một bạn đồng nghiệp bảo em 
				anh nhờ đọc “Già ơi.. chào bạn” mà đã quan tâm đến cha mẹ 
				mình nhiều hơn… 
				
				         
				Cho mãi đến cuối thế kỷ 20, năm 1999, Liên 
				Hợp Quốc mới có một năm dành cho người cao tuổi, người
				gìa  trên 
				toàn thế giới, gọi là “Năm quốc tế người cao tuổi” với khẩu hiệu 
				là “Hãy sống một tuổi già tích cực” , bởi vì trước đó 
				người ta chỉ nghĩ tuổi già là tuổi của tàn phai, héo úa, 
				ăn hại, là gánh nặng xã hội…cho đến khi giật mình thấy 
				không phải thế! Con người ở tuổi nào cũng sẽ là gánh nặng cho xã 
				hội, cũng ăn hại, cũng tàn phai… nếu sống không ra sống, sống mà 
				như đã chết, sống mà không hạnh phúc, không có chất lượng cuộc 
				sống, sống mà lệ thuộc, mà khổ đau triền miên…, Thế mà gần một 
				ngàn năm trước, ở nước ta, vào thời nhà Lư, Mãn Giác thiền sư đã 
				có những câu thơ rất độc đáo còn lưu truyền mãi đến nay với một 
				cái nhìn tích cực về tuổi già:                 
				
				
				 
				
				
				                                                     
				Xuân khứ bách hoa lạc
				
				
				                                                     
				Xuân đáo bách hoa khai
				
				
				                                                     
				Sự trục nhãn tiền quá
				
				
				                                                     
				Lão tůng đầu thượng lai
				
				
				                                                     
				Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
				
				              
				                                       Đình 
				tiền tạc dạ nhất chi mai…
				
				
				                                                            
				( Mãn 
				Giác, 1052-1096)                      
				
				
				            
				mà Ngô Tất Tố 
				đã dịch:
				
				                 
				                                     Xuân 
				ruỗi trăm hoa rụng
				
				
				                                                      
				Xuân tới trăm hoa cười
				
				
				                                                      
				Trước mắt việc đi mãi
				
				
				                                          
				            Trên đầu già tới rồi
				
				
				                                                      
				Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết
				
				
				                                                      
				Đêm qua sân trước một cành mai…
				
				
				                                                  
				     
				
				           
				Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết! Đêm qua 
				sân trước một cành mai! Thật vậy. Vẫn 
				còn đó, nơi sân trước kia, đêm qua, 
				một cành mai vàng rực rỡ đã nở, báo hiệu một sức sống mãnh liệt 
				vẫn dâng tràn... Vậy đó, můa xuân dů đã 
				phai, cành mai sân trước vẫn nở tươi thắm. Nụ cười vẫn 
				lạc quan, cuộc sống vẫn tích cực, chủ động và sáng tạo không 
				ngừng nếu những  
				người 
				có tuổi được chuẩn bị trước để hiểu rõ sự đổi thay , để chấp 
				nhận, để điều chỉnh, tưới tẩm những niềm vui cho chính bản thân 
				mình, cůng với sự ư thức giúp đỡ của gia đình và xã hội thì sẽ 
				giúp họ có một cuộc sống đầy chất lượng, nhiều hạnh phúc. Tôi 
				may mắn được quen biết gần gũi những tấm gương sáng, những tấm 
				gương của những bậc thầy như  bác sĩ Ngô 
				Gia Hy, 92 tuổi vẫn viết báo, làm thơ, dạy học, ngày ngày vẫn 
				tập khí công; bác sĩ Dương Cẩm Chương 94 tuổi vẫn còn vẽ tranh 
				triển lãm, đi du lịch nhiều nơi trên thế giới; giáo sư nhạc sĩ 
				Trần Văn Khê đã 83, vẫn dạy học, thuyết trình, vẫn bay từ nước 
				này sang nước khác, vẫn làm thơ, đánh đàn; hoạ sĩ Hoàng Lập 
				Ngôn, ngoài 90 tuổi vẫn còn vẽ và còn… yêu. 
				Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện tưởng đã chết từ hồi ngoài 30 tuổi thế 
				mà sống thêm nửa thế kỷ nữa, lại hoạt động tích cực trên nhiều 
				lãnh vực văn hoá, thể thao…và mới mất vào tuổi 85. Nhưng 
				một người già gần gũi nhất với tôi 
				chính là mẹ tôi, bà nay đã gần 90, vẫn hoạt bát lanh lợi, năng 
				động và nhiều ư tưởng không thua một người ở tuổi trung niên. 
				Nhiều người tưởng bà là mẹ của bác sĩ hẳn đã phải được uống linh 
				đơn diệu dược gì đó, nhưng không, bà chỉ tập dưỡng sinh, đi bộ, 
				sống tự chủ với cái vườn  nhỏ mà bà luôn 
				tay trồng trọt, chăm bón, hết cây cà tới cây ớt,  
				không chịu lệ thuộc con cháu, ăn uống thì đạm bạc…lại ham đọc 
				sách báo dů chỉ biết đọc biết viết, và luôn sẵn sàng chỉ vẻ cho 
				nhiều người khác cůng tập dưỡng sinh, cůng ăn nha đam, uống trà 
				sim…như mình!