Đâu phải tự nhiên
Đâu có phải tự nhiên anh mơ mộng hão huyền
Trước bệnh viện có con sông đào thẳng tắp
Nước thì xanh mà trời thì trong vắt
Nên anh mới mơ thả một con thuyền
Đâu có phải tự nhiên anh mơ mộng hão huyền
Chắc có em thì em cũng vậy
Cũng ước cùng anh thả con thuyền xuôi chảy
Đôi mái chèo khuấy ánh trăng khuya
Đâu có phải tự nhiên anh làm thơ
Sân bệnh viện cỏ non xanh rợp
Mấy chú dê con đẹp ơi là đẹp
Nhởn nhơ nhìn anh chẳng sợ chút nào
Chắc có em thì em cũng vẫy chào
Mấy chú dê của chàng Tô Vũ
cứ tưởng tượng sáng ngày ra vắt sữa
nhắp cà phê rồi khám bệnh cũng vừa
Đâu có phải tự nhiên anh nói bâng quơ
Cỏ ngon tuyệt xanh um bệnh viện
Ai cấm thả vài con bò làm vốn
Chiều vươn vai thổi khúc sáo trên lưng
Sáng cưỡi bò đi lững thững trong vùng
Thăm em bé ho hen bữa nọ
Thăm cụ già đau lưng cảm gió
Đứng mỉm cười bên khóm dứa xanh
Hay là ta nuôi ngựa đi em
Ngựa chạy nhanh hơn bò là cái chắc
Có lúc cũng cần đưa bệnh đi cứu cấp
Còn thì ta rong ngựa bên đồi
Đâu có phải tự nhiên anh mơ mộng khơi khơi
Hàng so đũa bên hè đầy bóng mát
Gió rì rào như có ngàn câu hát
Để ta ngồi so đũa bên nhau
Trước là vườn cà, sau là vườn rau
Thôi đừng hát trèo lên cây hái bưởi
Hát là hát mấy cây đu đủ
Chùm trái thơm chĩu nặng vai gầy
Em đừng cười anh tính chuyện trên mây
Dĩ nhiên ta có đầy một phòng những sách
Để có lúc mình giận nhau đôi chút
Thì làm lành bên trang sách dễ thương
Đâu có phải tự nhiên anh mơ mộng hão huyền
Trước bệnh viện có con sông đào thẳng tắp
Nước thì xanh mà trời thì trong vắt
Nên anh mới mơ thả một con thuyền.
BS. Đỗ Hồng Ngọc- 1983.